Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Sinh viên trao đổi

  
 

Sinh viên trao đổi

Dan Syanon

Sinh viên trao đổi có tên là Ricta từ hành tinh Dassist đã đến. Anh ta đã tham gia vào nhóm nghiên cứu của tôi. Không những vậy, anh chàng này còn tán tỉnh tôi trong khi Fas, bạn trai tôi đang được phái cử đến hành tinh Isyria công tác.
Hành tinh Isyria nằm ở phía bên kia, cách nơi đây ba trăm tám mươi hai năm ánh sáng. Fas là một ứng viên triển vọng cho bộ máy quan chức. Tôi đang hẹn hò với một chàng trai có tương lai xán lạn như thế, ấy vậy mà thật buồn cười làm sao khi phải chịu sự tán tỉnh của một gã quê mùa đến từ một hành tinh xa xôi hẻo lánh. Tôi nói với anh ta là tôi đã có một người bạn trai rất đáng tin cậy, rồi từ chối một cách thẳng thừng.
Vào khoảng ngày thứ mười sau khi Ricta đến đây, không thể tin được là khi tôi trở về nhà, anh ta lại đi cùng tôi trên phi thuyền điện từ.
“Này, cô Deva, tình cờ nhỉ”. Không hẳn là tình cờ đúng không. “Anh nghĩ sẽ đi đâu bằng chiếc phi thuyền này chứ”. “Đi khảo sát thực địa”. Anh ta trả lời. Anh ta nói rằng muốn được một lần tận mắt trông thấy nghĩa trang chính phủ, nơi tưởng niệm những người đã hy sinh trong Cuộc thập tự chinh Bosgor cách đây một nghìn hai trăm năm. Chắc chắn, đó là nơi đáng để tham quan. Nhưng, dù vậy đi nữa thì anh ta cũng không cần đi cùng tôi suốt chứ. Không những vậy, Ricta còn dám yêu cầu tôi dẫn đi tham quan khu nghĩa trang đó. Thật sự là tôi đã phải từ chối anh ta bằng những lời khó nghe. “Vậy thì, hết cách rồi nhỉ. À mà, tôi đã tìm được thứ này ở trong thành phố nè”. Nói rồi, Ricta lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, nhét vào tay tôi. Tôi định trả lại ngay lập tức nhưng đúng lúc đó phi thuyền đã tới ga gần nhất với khu nghĩa trang, cửa phi thuyền vừa mở Ricta đã vội vã xuống. Không còn cách nào khác, tôi đành mang theo nó trở về nhà.
Đến cả việc mở hộp ra xem bên trong có gì tôi cũng ghét. Nên tôi đã để nguyên giấy gói mà ném vào một góc khuất trong phòng. Tuy nhiên, tôi lại nghe thấy có giọng nói phát ra từ trong cái hộp. Vì vô cùng tò mò nên tôi mở hộp ra xem, bên trong là một cô bé rô bốt cao khoảng mười mấy xen-ti-mét.
“Rất vui được gặp bạn, tôi là Rosa. Bạn tên là gì? Bạn bao nhiêu tuổi? Theo tôi thấy thì có vẻ như bạn là sinh viên nhỉ. Hay là một người phụ nữ trẻ thành đạt? Ước mơ tương lai của bạn là gì? Bạn có bạn trai chưa? Món ăn yêu thích của bạn là gì?” Cứ như thế, con rô bốt nói và nói liên tục. Tôi đã sờ, tìm khắp quanh thân của con rô bốt nhiều lần mà vẫn không tìm thấy công tắc, kết cục là tôi đã phải tiếp chuyện với rô bốt Rosa trong vài ngày. Tuy nhiên, điều đó cũng đã an ủi tôi đáng kể khi hiện tại không thể gặp Fas. Tôi đã quyết định đặt Rosa ở trên bàn cho đến khi trả lại cho Ricta. Vài ngày trôi qua, không hiểu sao tôi có chút tiếc nuối khi phải trả lại nó, nhưng vì nghĩ rằng mình không thể để Ricta dẫn dắt theo ý đồ của anh ta nên tôi đã trở nên kiên định hơn với quyết định của mình.
Sau đó, tuần tiếp theo. Tôi đi đến phòng nghiên cứu, định trả lại Rosa cho Ricta trước tiên. Thế nhưng, Ricta đã không đến lớp. Sao vậy, vắng mặt à. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi được ở cạnh Rosa thêm vài ngày nữa nhưng dù thế cũng không cản được sự tức giận trong lòng.
Cuối buổi nghiên cứu, giáo sư nói : “Cuối cùng, tôi có một điều muốn thông báo đến các em. Bạn Ricta đã bất ngờ vội vàng quay trở về hành tinh Dassist. Có vẻ như nhà em ấy có người mất. Vì quay trở về giữa chừng sẽ mất tư cách sinh viên trao đổi nên bạn ấy sẽ không còn gặp lại các em nữa.”
Tôi sốc không nói nên lời trước sự việc quá đỗi đột ngột này. Nên làm gì với Rosa đây? Hỏi giáo sư địa chỉ của Ricta ở hành tinh Dassist rồi gửi trả sao? Nhưng mà anh ấy đã tặng cái này cho tôi như một món quà. Chắc tôi giữ nó cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tôi thất vọng mà mang Rosa trở về nhà, đặt nó lại trên bàn. Rosa cố bắt chuyện với tôi một cách nhiệt tình. Tôi đã tiếp chuyện nó. Rosa đã làm xuất sắc việc lấp đầy khoảng trống khi Fas vắng mặt.
Tuy nhiên, vào lúc đêm khuya, Rosa bất ngờ chuyển sang nói chuyện bằng giọng của một người đàn ông. Thật không ngờ, đó lại là giọng của Ricta.
“Cô Deva, khó khăn lắm mới gặp được cô, thế mà đến lúc phải chia tay rồi.
Thật ra, tôi có một người em gái, nhỏ hơn tôi một tuổi. Tôi đã rất ngạc nhiên vì cô Deva thật sự trông rất giống với em gái tôi. Em gái tôi, vào sáng nay, cũng đã qua đời rồi. Nó đã ở trong bệnh viện một thời gian dài để điều trị bệnh Rosga, và có vẻ sức chịu đựng của cơ thể con bé đã đến giới hạn rồi. Hôm nay là lần cuối tôi có thể gặp cô Deva. Ít nhất thì hãy nhớ đến tôi khi cô nhìn thấy con rô bốt này. Nếu cô không thích điều đó, hãy cài đặt lại chế độ mặc định ban đầu và tặng cho ai đó đi. Tạm biệt. Giữ gìn sức khoẻ nhé”

交換留学生

弾 射音

朗読:暁月セリナ(オレンヂスタ)

 ダサシスト星から交換留学生リクタがやってきた。あたしのゼミに参加しやがった。ただでさえカレシのファスがイシュリア星に派遣されているのに、この男、あたしに言い寄るんだ。
 イシュリア星は三八二光年の彼方。ファスは官僚の卵だ。そんな前途有望な男と付きあってるのに、なにが悲しくて辺境の惑星の田舎者に言い寄られなくてはならないんだ。あたしにはステディなカレシがいるのと言って思いっきり拒否してもひるまない。
 リクタがやってきて十日ほどがたったある日、こともあろうに彼はあたしが帰宅するコミューター電磁飛翔体に同乗しやがった。
 やあデヴァさん、奇遇ですね。奇遇なわけはないだろう。このコミューターでどこへ行くというんだ。フィールドワークですよというのが、彼の返答だった。千二百年前のボスゴル十字軍の戦没者が祀られた政府の墓地を一度見ておきたいんだと。確かに、見学する価値はあるだろう。だからといって、何もあたしと同乗する必要はないんじゃないか。それどころか、リクタはあたしに墓地の案内を要求しやがった。さすがにきつい言葉で拒否した。では、しょうがないですね。でも街でこんなものを見つけたんですよ。そう言って、リクタはバッグから箱を取り出し、あたしの手に押しつけた。あたしは突っ返そうとしたが、ちょうどコミューターが墓地の最寄りの駅に到着してドアが開き、リクタはそそくさと下車していった。あたしは仕方なしにそれを自宅まで持って帰った。
 箱を開けるのもいやだった。包装紙に包まれたまま、部屋の片隅に放り投げた。しかし、箱の中から声が聞こえてくる。気になってしょうがないので箱を開けると、中には体長十数センチの少女のロボットが入っていた。
 はじめまして、あたしローザ。あなたの名前は? 何歳? 見たところたぶん学生ね。それとも若いキャリアウーマン? 将来の夢は? カレシはいる? 好きな食べ物は? そんな感じで、しゃべるはしゃべるは。ロボットの全身を何度もまさぐったけど、結局スイッチが見つからず、あたしは数日のあいだロボットのローザのおしゃべりに付きあわされた。しかし、ファスと会えない今では、けっこう慰めになった。あたしはリクタに突っ返すまで、ローザを机に置いておくことにした。数日たつと、なんだか返すのが惜しくなってきたけど、でもリクタの思惑通りにはいかないぞとあたしは強気だった。
 そして、次の週。あたしはゼミの教室へ行き、真っ先にローザをリクタに突っ返すつもりだった。だが、リクタは来なかった。なんだ、欠席か。あたしはもう数日だけローザといられることでホッとしたが、それでも腹立ちは収まらなかった。
 ゼミの最後に、教授が言った。最後に、お知らせがあります。リクタ君は突然ですがダサシスト星に急遽帰って行きました。どうやら身内に不幸があったようです。途中で帰還すると、交換留学生の資格を失いますので、もう君たちと会うことはありません。
 あたしはあまりに急なことに呆然となった。ローザはどうしたらいい? 教授にリクタのダサシスト星の住所を訊いて送り返すか? でも彼はこれをプレゼントとしてあたしにくれたんだ。持っていても何の問題もないだろう。
 拍子抜けしたあたしはローザを自宅に持ち帰り、また机の上に置いた。ローザは懸命にあたしに話しかける。あたしは相手をした。ファスの不在の穴埋めを、ローザは見事にやってのけている。
 しかし深夜になって、ローザはいきなり男の人の声でしゃべりはじめた。なんと、リクタの声だった。
「デヴァさん、せっかく出会ったのに、お別れです。
 実は、僕には一つだけ年下の妹がいました。デヴァさんは僕の妹によく似ていたので、僕は驚きました。その妹も、今朝、息を引き取りました。長いあいだロスガ病で入院していたのですが、体力が尽きてしまったようです。デヴァさんと会えるのは今日が最後です。せめて、このロボットを見たときに、僕のことを思い出してください。それがいやなら、初期化して誰かにあげてください。さようなら。お元気で」

翻訳
日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ