Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Đeo khẩu trang

  
 

Đeo khẩu trang

Emi Katayama

Tôi nheo mắt chăm chú nhìn vào tờ quảng cáo có ghi dòng chữ “Phụ nữ không thể bỏ qua! Khẩu trang dành cho gương mặt nhỏ”. Khi đeo khẩu trang thì kính của tôi nhất định sẽ bị mờ nên hôm nay tôi đã đi ra ngoài mà không mang theo mắt kính.
“Mặc bộ Hakama mà đeo khẩu trang ư? Ôi không. Điều đó là không thể nào”
Tôi chợt nhớ lại tiếng cười của bạn tôi qua điện thoại. Chúng tôi đã rất lo lắng về việc kết hợp khẩu trang với trang phục sẽ mặc trong lễ tốt nghiệp sao cho phù hợp, nhưng lại không lường trước được rằng chúng tôi sẽ chia tay nhau mà không bao giờ gặp lại nhau nữa dù chỉ một lần.
Bây giờ cũng có rất nhiều loại khẩu trang được bày bán, thậm chí còn có những cửa hàng chuyên bán khẩu trang. Có cả loại khẩu trang phù hợp với trang phục hội hè. Tuy nhiên, vào lúc đó, mỗi người chúng tôi đều lần lượt bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình mà không có một buổi lễ tốt nghiệp nào diễn ra cả.
Tôi đã vào làm việc tại một công ty nhỏ với khoảng bốn mươi nhân viên và sắp một năm trôi qua rồi mà vẫn không có lễ gia nhập công ty, tiệc chào mừng hay tiệc tất niên cuối năm nào được tổ chức cả.
Tôi thực sự không thích các sự kiện đặc biệt. Có thể nói là, trong cuộc sống tôi đã luôn cố gắng hết sức né tránh các quan hệ xã giao với mọi người kiểu như vậy.
Tuy nhiên, dịch bệnh đã làm thay đổi cuộc sống hàng ngày của tôi.
Người bạn duy nhất mà tôi quen trong thời gian học đại học đã đi làm ở Tokyo mặc dù đang trong thời kỳ biến đổi khôn lường của dịch bệnh, còn tôi thì bắt đầu trải qua phần lớn thời gian trong ngày của mình ở một nơi cách nhà ba mươi phút lái xe. Dù bị bao quanh bởi những tấm màn che mờ ảo, làm việc bằng hình thức trao đổi qua điện thoại và xử lý các loại hóa đơn chứng từ, v.v... không phải là điều quá khó khăn đối với tôi. Thế nhưng, việc chỉ đơn thuần lặng lẽ đi từ nhà đến công ty rồi lại từ công ty về nhà, tiếp xúc với những người đồng nghiệp trong công ty mà tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt sau lớp khẩu trang một lần nào, khiến tôi có một cảm giác buồn bã giống như mất mát thứ gì đó.
Tôi muốn có mối quan hệ với mọi người. Lần đầu tiên tôi đã có ý nghĩ như thế.
Tuy nhiên, với đôi mắt cận cộng thêm việc mọi người đều đeo khẩu trang khiến tôi gặp khó khăn trong việc ghi nhớ gương mặt và tên của mọi người, tôi đã không thể tự mình bắt chuyện làm quen với người khác, v.v...
Tôi thường có suy nghĩ rằng nếu không đeo khẩu trang thì tốt biết bao.
Vào thời điểm đó, trong buổi tập thể dục qua radio diễn ra vào mỗi sáng trước cuộc họp, tôi đã phát hiện ra một người tên là Hayakawa có những động tác gập duỗi theo nhịp điệu một cách độc đáo. Cánh tay thì đong đưa cứ như mất sức và đầu gối thì nhún nhảy theo nhịp điệu kỳ lạ. Bỗng dưng tôi muốn bật cười.
Trong khi mọi người ai cũng đang nghiêm túc tập thể dục, việc một nhân viên mới như tôi đột nhiên phá lên cười không phải là chuyện nhỏ, nên tôi đã cố gắng nhịn cười. Chỉ có cái miệng là toe toét cười, còn ánh mắt thì lại rất nghiêm túc. Nếu không có khẩu trang thì khuôn mặt tôi khi đó sẽ không thể nào tươi cười vui vẻ đến thế, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng đeo khẩu trang thật là hữu ích.
Kể từ đó, trong khi khối lượng công việc của tôi hàng ngày càng tăng lên, dĩ nhiên cơ hội trò chuyện cùng với anh Hayakawa cũng nhiều hơn. Mặc dù anh ấy tập thể dục trông kì lạ như thế, nhưng trong công việc anh ấy rất nghiêm túc và là một người đáng tin cậy.
Tôi đã hoàn toàn bị chinh phục bởi sự khác biệt đó.
Đồng thời, tôi cũng đã bắt đầu chú trọng đến việc trang điểm hơn, điều mà trước đây tôi chỉ làm vì phép lịch sự.
Tôi nghĩ rằng giá mà không phải đeo khẩu trang thì tốt biết mấy. Vì như thế mọi người có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà tôi đã tốn nhiều thời gian và công sức để trang điểm.
Thế nhưng tôi cũng đã nghĩ như thế này. Thật tốt biết bao khi đeo khẩu trang vì nó có thể giúp tôi che đi chiếc răng cửa hơi hô của mình. Và thật vui vì bệnh cảm của tôi đã khỏi, điều đó có nghĩa là tôi sẽ có thể gặp lại anh Hiyakama rồi. Dù trong thời điểm dịch bệnh, thật tốt vì tôi vẫn có thể đến gần anh Hayakawa. Và cũng may mắn vì không bị ai nhận cái miệng luôn bất giác mỉm cười của tôi mỗi khi trò chuyện với anh ấy.
Tuy nhiên, khi ngây người nhìn vào vết son ở mặt sau của khẩu trang và nhìn đến những nốt mụn trứng cá trên má mãi vẫn chưa biến mất, tôi lại cảm thấy buồn.
Cho dù mong muốn anh Hayakawa nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng mình, mong ước đó của tôi vẫn không thành hiện thực. Và Hayakawa cũng không nhận ra rằng chỉ khi nói chuyện với anh ấy thì tôi mới tươi cười như vậy.
Và tôi nghĩ tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu có thể in đậm trong tâm trí tất cả mọi biểu cảm trên khuôn mặt của anh Hayakawa.
Tuy nhiên, thật may mắn vì tôi đã có thể cảm nhận được khuôn mặt đáng yêu đó vào khoảnh khắc anh ấy uống trà. Sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng và bộ râu mà chắc có lẽ anh ấy sẽ cạo đi nếu không phải đeo khẩu trang, khi nhìn thấy toàn bộ những đường nét đó, tôi đã cảm thấy thật là may mắn, và hạnh phúc biết bao.
Thật tốt vì gặp được người ấy vào lúc này, với tất cả cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
Che dấu đi những cảm xúc đó dưới lớp khẩu trang, tôi cầm lên chiếc “khẩu trang dành cho gương mặt nhỏ” và đi về phía quầy tính tiền.

マスクがあって、

片山惠未

朗読:岡本理沙(フリー)

「女性必見! 小顔マスク」と書かれたポップを、目を細めてジッと見る。マスクをするとどうしても眼鏡が曇ってしまうため、今日も眼鏡を外していた。
「マスクして袴着るってこと? だっさ。ありえないでしょ」
 スマホから聞こえた友の笑い声を思い出す。マスクと服の相性なんて心配していた私たちが、まさか一度も会えずに別れることになるとは予想していなかった。
 マスクも今はいろんな種類が出て、専門店まである。晴れ着にもつけていける。それでもあの頃の私たちは、卒業式をせずにそれぞれのタイミングで旅立った。
 従業員四十人ほどの小さな会社に就職をした私は、入社式も歓迎会も、忘年会もないまま今年を終えようとしている。
 特段イベントが好きというわけではない。どちらかといえば、そういう人との関わりは極力避けてきた人生だった。
 だけど、はやり病が日常を変えた。
 大学時代にできた唯一の友達は、この変化の中でも就職先の東京に行き、私は家から車で三十分のところで一日のほとんどを過ごすようになった。霞がかったパーテーションに囲まれて、電話対応や伝票処理などをするのは苦ではない。でも、ただ静かに会社と家を行ったり来たりすることに、一度も口元を見たことのない会社の人たちと接することに、喪失感のような寂しさを感じていた。
 人と関わりを持ちたい。初めてそう思った。
 それなのに目の悪い私は、皆がマスクをしていることも相まり、顔と名前を覚えるのに苦心していて、自分から人に話しかけることなど、到底できそうもなかった。
 マスクをつけていなかったらな、とよく思った。
 そんな時、毎朝行っている朝礼前のラジオ体操で、独特なリズムで屈伸する早川さんという人を見つけた。ぶらぶらと力の抜けた腕に、妙なリズムを踏んでいる膝関節。不意に笑いそうになった。
 誰もが真剣に体操する中、新入社員が突然笑い出すのはただ事じゃないので、必死に我慢しようとした。口元だけ爆笑していて、目は真剣な眼差し。マスクなしでは成立しないその顔に、初めてマスクがあって良かったと思った。
 それから日々できる業務が増える中で、必然的に早川さんと話す機会ができてきた。あんな変な体操をしているのに、仕事は真面目で、頼りになる人だった。
 私はまんまとそのギャップにやられてしまった。
 それと同時に、マナーとしてやっていた化粧に力が入るようになった。
 マスクがなかったら良かったのに、と思う。頑張った化粧を見てもらえるから。
 でも、こんなことも考えた。少し前に飛び出た前歯を隠せるから、マスクがあって良かった。風邪を引かなくなったから、それはつまり早川さんに会えるから、良かった。こんなご時世でも、早川さんに近づくことができるから、良かった。話ができた時、どうしてもニヤけてしまう口元を、気づかれずに済むから良かった。
 それでも、マスクの裏についた口紅をぼーっと眺めていると、頬にできたずっと消えないニキビを見つめていると、切なくなった。
 心の底から笑っている私を見てもらいたくても、叶わない。他の人じゃなくて、早川さんと話す時だけ口角が上がることにも気づいてもらえない。
 そして、早川さんの顔を、その表情のすべてを目に焼き付けることができたらどんなに幸せだろうかと思った。
 だけど、お茶を飲むその一瞬が愛しく感じられるから良かった。高く通った鼻筋も、少し薄い唇も、マスクをしていなかったら剃っているだろう髭も、その全部を見れた時に、嬉しさを感じることができるから、良かった。
 私は、今この人に出会って、切なさも嬉しさもすべてまとめて、本当に良かった。
 そんな想いをマスクの下に隠しながら、「小顔マスク」を手に取り、レジに向かった。

翻訳
日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ