Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Thợ may Ken-san ~ước mơ của Kiyoshi~

  
 

Thợ may Ken-san ~ước mơ của Kiyoshi~

Mogura

Dù niên hiệu có đổi sang Bình Thành (Heisei) thì Osu vẫn không thay đổi, vẫn là một con có nhiều cửa hàng đóng cửa.
Minatoza, dinh thự Taiyo, nhà hát Toyo... khu phốđiện ảnh số một vùng duyên hải Tokai đã biến mất, giờ đây chỉ còn lại những cửa hàng Pachinko náo nhiệt với tiếng leng keng và ánh sáng lấp lánh.

Tôi đang kinh doanh một tiệm may âu phục ở khu phố này. Trong phố, tôi được mọi người gọi là Ken.
“Ken-san, hôm nay anh không qua à?”
“À, bây giờ tôi qua đây.”
Đó là Sumi-chan ở tiệm cà phê phía đối diện. Cô ấy cũng là người luôn sống ở khu phố này. Hồi trẻ cô ấy là gương mặt đại diện cho một cửa hàng bán trang phục truyền thống. Bây giờ thì tự mình kinh doanh tiệm cà phê.
“Hôm nay cũng nóng nhỉ. Cho tôi một ly cà phê đá.”
“Vâng. Ken-san, chàng trai trẻ đeo kính lúc nãy đã ra về với gương mặt ủ rũ nhỉ?”
“Aa, tôi chỉ nói là ‘Chỗ tôi đắt, cũng không có mấy bộ âu phục hợp mốt như đồ có thể mặc khi đi hẹn hò đâu.’”
“Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Thôi thì, nếu cửa tiệm buôn bán phát đạt cũng không sao mà.”
Cửa tiệm của tôi có phát đạt hay không, so với tôi thì Sumi-chan còn biết rõ hơn. Cô ấy thường nhìn từ bếp của quán cà phê sang cái tiệm vắng như chùa bà đanh của tôi mà.
“Cà phê đá của anh đây ạ. Cảm ơn anh đã đợi ...Trông anh có vẻ vui nhỉ.”
“À... không. Kiyoshi đã xuất hiện. Tối qua, trong giấc mơ.”
“Ồ. Anh ấy đã nói gì vậy?”
“Ừm. Tôi bị cậu ấy mắng đấy. Cậu ấy bảo: “Gần đây, anh không chịu rao bán hàng gì cả.”
“Đúng vậy. Gần đây, cửa hàng nào cũng không còn làm việc đó nữa nhỉ.”
“Cậu ấy rất linh hoạt. Có thể tụ tập mọi người lại ngay lập tức.”
“Đúng vậy. ...Kiyo-san.”
Kiyoshi là đồng nghiệp trong thời gian học việc của tôi. Cậu ấy rất giỏi ăn nói nhưng tay nghề may lại quá tệ nên tôi thường phải giải quyết hậu quả cho sự bất cẩn của cậu ấy.
“Tôi thì thích giọng rao hàng của Ken-san hơn đó.”
“Hả, tại sao?”
“Dễ hiểu và tao nhã, khiến ngay cả một cô gái như tôi đây cũng cảm thấy muốn mua. Còn người kia ấy à, phần lớn là cách rao của những người bán hàng trên đường phố nên sẽ khiến mọi người trở nên thích thú. Sau khi nói chuyện xong, khách hàng cảm thấy mãn nguyện rồi, chớp mắt sẽ đi về hết. Cậu ấy mới cuống lên, vội chạy theo níu khách lại, thật là hài hước. Hahaha.”
Cô ấy há to miệng và cười. Từ xưa, đó là cách mà cô ấy đã cười Kiyoshi.
“Này, anh ấy còn nói thứ gì khác nữa không? Nói cho tôi biết với, Ken-san.”
“Không, tôi không nhớ nữa rồi.”
“Nói dối. Nói đi mà.”
“Đó là bí mật giữa những người đàn ông với nhau. Cảm ơn cà phê của cô. Tôi để tiền ở đây nhé.”
Tôi để tiền lẻ lại rồi ra khỏi tiệm như chạy trốn.
“Sumi-chan lúc nào cũng tràn đầy sức sống nhỉ.”
Tôi quay lại quầy bên trong cửa tiệm, châm một điếu thuốc.
Cô ấy và Kiyoshi là một đôi đã hẹn ước tương lai cùng nhau.
Tôi và Kiyoshi đã ra trận cùng một ngày. Người có thể sống sót trở về từ chiến trường chỉ có tôi, sau đó một mình kế thừa cửa tiệm này.
Tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong buổi chiều hoàng hôn, khi tiếng chuông dài của chùa Bansho vang vọng. Tôi và Kiyoshi đang đứng ở trạm dừng tàu điện trên đường Akamondori.
“Ken-san, năm nay cũng nóng nhỉ.”
“Kiyoshi, năm nay cậu có thể về nhà được không?”
“...Có vẻ là không thể về được rồi.”
“Ken-san, bây giờ anh vẫn rao bán hàng chứ?”
“Không, đã không còn là thời đại đó nữa rồi.”
“Thời đại cũng vớ vẩn thật. Bán hàng thì phải cất tiếng rao hàng chứ.”
“Kiyoshi, tôi muốn nghe giọng rao hàng của cậu.”
“Haha, tôi đã quên mất rồi. Ken-san, anh làm thay cho tôi nhé.”
“Không, tôi không thể làm được đâu.”
Tiếng chuông của chùa Bansho lại vang lên.
Xe điện trên mặt đất từ hướng phố Yaba đang tới gần.
“Đến lúc tôi phải đi rồi. Ken-san, bảo trọng nhé.”
“Này, chờ đã! Kiyoshi!”
Tôi muốn đuổi theo Kiyoshi. Nhưng cơ thể tôi không thể di chuyển.
Khoảnh khắc cánh cửa lên xuống đóng lại, cậu ấy híp mắt lại và nói.
“Sumi-chan, nhờ anh đó.”
“Kiyoshi!”
Tôi đã tỉnh dậy vào lúc đó.
Tôi đã quên mất cái gọi là rao hàng rồi. Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ đó, tôi vừa nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của cửa tiệm nơi Kiyoshi thường hay đứng, vừa đang cố gắng nhớ lại từng chút một.
Tôi bất chợt nhận ra, chàng trai trẻ đeo kính mà tôi đuổi đi khi nãy đã đang đứng ở cửa ra vào.
“Ôi chao, Cậu thật sự rất thích nó đúng không? Vào đi, vào đi nào.”
“Vâng, tôi xin phép vào nhé.”
“Chàng trai trẻ, cái này ấy à ... ở góc phố nơi những cửa hàng bậc nhất trong trung tâm thương mại như Matsukawaya, Marukoshi, Kakuei, nếu để đưa ra một cái giá cho người thời thượng như cậu đây thì 30 vạn, 40 vạn, 50 vạn cũng chỉ là món hàng tầm thường thôi, nhưng, hôm nay tôi sẽ không chỉ nói về nó. Tôi sẽ đặc biệt giảm giá cho cậu nhé...”
Lời rao hàng của Kiyoshi đã phát ra từ miệng của tôi.

仕立屋ケンさん~キヨシの夢~

もぐら

朗読:いしぐろ寛(はぐはぐ☆カンパニー)

元号が平成になっても、大須はあいかわらずシャッター通りだ。
港座、太陽館、東洋劇場…東海一の映画街は消え去り、今やパチンコ屋だけがジャラジャラピカピカと賑やかだ。

俺はこの街でスーツの仕立て屋をやっている。町内ではケンって呼ばれている。
「ケンさーん、今日は来ないのー?」
「あぁ、今行くよ。」
向かいの喫茶店のスミちゃん。彼女もずっと、この町の人間だ。
若い頃は呉服屋の看板娘。今は一人で喫茶店をやっている。
「今日もあっついなぁ。アイスコーヒー。」
「はい。ケンさん、さっきのメガネの若い子、しょんぼりして出てったけど?」
「あぁ、『ウチは高いし、デートで着れるような洒落(しゃれ)たスーツはありません。』って言っただけ。」
「本当にそれだけ?まぁ、商売繁盛ならいいけどサ。」
ウチが繁盛してるかどうか、俺よりスミちゃんの方がよく知っている。
いつも喫茶店の厨房から閑古鳥を眺めている。

「アイス、お待ちどうさま。…なんだかうれしそうね。」
「え…いやぁ。キヨシが出てきた。昨日、夢で。」
「あら、なんか言ってた?」
「うん。怒られちゃったよ。最近、売り声やってねぇって。」
「そうねぇ、最近どの店でもやらないね。」
「アイツのは活気があったな。すぐに人だかりができて。」
「そうだね。…キヨさん。」

キヨシは修行時代の同僚だった。
口はたいそう上手かったけど、仕立ての腕はひどくて、よく俺がアイツの不始末の尻拭いをしてやった。

「わたしはケンさんの売り声の方が好きだったわよ。」
「え、どうして?」
「わかりやすくて品があって、女の私でも欲しくなったわ。あの人のは、ほとんどテキ屋の口上だからさ、ウワーッと盛り上がっちゃってねぇ。しゃべり終わったら、お客さんが満足してパーッといなくなっちゃうんだもの。慌ててダーッと走って引き留めてて、おかしかった。アハハ。」
彼女は大きく口をあけて笑った。そうやって昔からキヨシを笑っていた。
「ねぇ、他なんか言ってた?おしえてよ、ケンさん。」
「いや、もう覚えてない。」
「うそ。言いなさいヨ。」
「男同士の秘密だよ。ごちそうさん。お代ここ。」
小銭を置き、逃げるように店を出た。

「スミちゃん、いつも元気すぎるなぁ。」
店の奥のカウンターに戻り、煙草をくわえる。

彼女とキヨシは、将来を約束した仲だった。
俺とキヨシは同じ日に出征した。戦地から生きて帰ってこられたのは俺だけで、その後ひとりでこの店を継いだ。

昨晩の夢を思い出す。
万松寺のながいながい鐘の音が響く夕暮れ。赤門通の電停に、俺はキヨシと立っていた。

「ケンさん、今年も暑いなぁ。」
「キヨシ、今年は帰ってこれるのか?」
「…帰れそうにねえなぁ。」

「ケンさん、今も売り声やってるか?」
「ううん、もうそんな時代じゃないよ。」
「時代もクソもねえよ。モノ売るには声出さなきゃよ。」

「キヨシ、お前の売り声が聞きたいよ。」
「へへ、もう忘れちまったい。ケンさん、代わりにやってくれよ。」
「いやぁ、俺にはできねえよ。」

万松寺の鐘がもう一度鳴った。
矢場町の方から、路面電車が近づいてくる。
「もう行くぜ。ケンさん、達者でな。」
「おい、まてよ!キヨシ!」
キヨシを追おうとする。しかし自分の体は動かない。
乗降扉の閉まり際、アイツは目尻に皺を寄せて言った。
「おスミちゃん、頼んだぜ。」
「キヨシ!」
そこで目が覚めたのだった。

もう、売り声なんて忘れていた。でも、あの夢を見た後、すこしずつ思い出そうとしている。
キヨシのよく立っていた店の戸口を見つめながら。

ふと気が付くと、戸口に、さっき追い返したメガネのお兄ちゃんが立っていた。
「おうい、どうしても気になるか?はいれはいれ。」
「はい、ごめんください。」
「兄ちゃんこれはな…角は一流デパートの、松河屋、丸越、角栄で、ポマードつけたお兄ちゃんからください頂戴で頂きますと、30万、40万、50万はくだらない品物だが、今日はそれだけ下さいとは言わない。大まけにまけましょう…。」

キヨシの売り声が、口をついて出た。

翻訳
日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ