Suối của hi vọng
Takesae
“Từ khi còn nhỏ con đã là một đứa mù đường rồi”
Nghe mẹ nói vậy, lần đầu tiên tôi chú ý đến vấn đề này.
Nếu nói về điều này, tôi đã từng bị lạc ngay tại sân chơi đã tổ chứcở hội thiếu nhi, dù mất hai tiếng cũng không thể nào thoát ra khỏi mê cung khổng lồ, hay hồi học năm hai trường trung học cơ sở, tôi đã rẽ nhầm một con đường, rồi bị lạc đường.
Thì ra là vậy, mình là một đứa mù đường sao?
Khi ấy, tôi đã thật sự cho là vậy. Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian khá dài, tôi cũng hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Và, sáng nay, sau khi xem “Khi người thuộc cung Xử Nữ đi trên một con đường khác với mọi khi, có thể có được những cuộc gặp gỡ và phát hiện mới” trong chương trình tử vi hôm nay trên tivi, tôi đã quyết định nghe theo nó.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại quyết định như vậy. Nhưng tôi quá mệt để suy nghĩ lí do cho việc này.
Tôi là ai? OK, điều này thì tôi biết.
Chỗ này là chỗ nào? …… Tôi biết chỗ này được gọi là Công viên Trung tâm. Và cũng biết tháp truyền hình ở chỗ nào. Nhưng tôi lại không biết đích đến là phía bên kia của tháp truyền hình hay là chỗ này. Vì tôi chỉ đi theo con đường dẫn ra khỏi ga tàu điện ngầm quen thuộc mà tôi thường đi.
Dù cho có định hỏi đường ai đó thì xung quanh cũng không có ai. Nếu biết như thế này, tôi không nên cố chấp và dùng những thứ như là điện thoại cục gạch. Nếu là điện thoại thông minh chắc chắn tôi đã có thể xem bản đồ rất dễ dàng rồi (mặc dù tôi cũng không hiểu rõ về nó lắm)
Bây giờ có nghĩ vậy thì cũng muộn rồi.
Trong tình huống như thế này, quay về điểm bắt đầu và trước tiên xác định đông tây nam bắc thôi. Đang là buổi sáng nên chỗ nào có mặt trời, đó chính là hướng Đông.
Tôi đã ngước lên nhìn bầu trời.
Trời âm u. Không thể nhìn thấy mặt trời. Hơn nữa, những đám mây xám xịt đang dần kéo đến.
Gió thổi mạnh, những cái cây lớn rung xào xạc, xào xạc như đang phủ xuống. Gió dần dần mạnh lên, cả cành cây đằng kia hay cành cây đằng này cũng đều rung lắc như muốn bẻ cong không gian. Những đám mây đen mang theo mưa đang trải ra khắp, đầy ắp bầu trời.
Có lẽ là tôi đã không thể quay lại thế giới cũ được nữa.
Bất chợt tôi đã nghĩ như vậy.
Tôi đã quá mệt mỏi để suy nghĩ những chuyện đúng đắn rồi.
Giúp tôi với!
Trong lòng tôi đang hét lên, tôi đã khóc ở trong lòng.
Lúc ấy, từ trong bóng của mấy bụi cây thấp bé hiện ra một cô gái. Khoả thân và đang giơ hai tay lên.
“Có chuyện gì vậy! Cô có ổn không?” Tôi ngạc nhiên và nói với cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy chỉ cười thật tươi và nói rằng: “Ôi , tôi ổn. Cô đang gặp khó khăn đúng không?”
…Nghe vậy, tôi mới nhớ ra, cho đến tận khi nãy tôi đã rất bối rối, không biết phải làm sao. Nhưng sự xuất hiện của cô gái khỏa thân đã khiến tôi quên mất nó trong giây lát.
Vì cô ấy cứ luôn khoả thân mà vẫn bình thường như thế nên tôi đã thử hỏi: “Cô không lạnh sao?”
Hơi khó để nói thẳng rằng khoả thân như vậy rất là kỳ quặc đó.
“Không, hoàn toàn không”
Cô gái lại mỉm cười thật tươi
“Tại sao cô vẫn luôn giơ tay như vậy?”
Vừa nghe tôi hỏi, cô ấy nghĩ một chút, sau đó nói “Ừ nhỉ” rồi hạ tay xuống nhanh như chớp.
Sau đó cô ấy đưa đôi tay đã hạ xuống đó, kéo tay tôi và nói “Chỗ này chính là nơi mà bạn muốn đi đó”. Đôi tay đó lạnh buốt nên tôi đã không nghĩ ngợi gì mà lấy chiếc khăn mình đang quàng quấn cho cô ấy. Cô gái quấn chiếc khăn quàng đẹp tựa tiên nữ vậy. Khiến cho một cô gái như tôi đây cũng phải nhìn đắm đuối.
Khi tôi nhận ra, tôi đã ở trước đài phun nước. Đây là chỗ mà tôi đã muốn đến. Một khuôn mặt quen thuộc đang tiến lại gần.
“Đúng thật là. Mình đã nghĩ là cậu lại huỷ kèo phút chót nữa đấy. Nếu đến muộn thì ít nhất cũng phải liên lạc chứ”. Yuji nói.
“Mình, bị đi lạc. Sau đó, một cô gái khoả thân đã….”
Đang nói dở thì tôi giật mình. Ở trên đài phun nước có tượng điêu khắc giống hệt cô gái vừa rồi. Hơn nữa, tượng điêu khắc đó còn đang quấn chiếc khăn quàng của tôi.
“Vừa nãy, cảm ơn nhé” Tôi hướng về phía tượng điêu khắc đó rồi vẫy tay.
“Cậu đang làm cái gì vậy? Mệt mỏi quá độ vì công việc sao?” Yuji nói.
Tôi bất chợt nhìn, nó được viết là “suối của hi vọng”.
Hoá ra đài phun nước này tên là suối của hi vọng. Dù tôi và Yuji luôn dùng nơi này làm địa điểm gặp mặt nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết đến tên của nó.
Vừa nghĩ vậy, Yuji đã bất ngờ nhẹ nhàng nói với tôi: “Đừng cố gắng quá sức đó”. Và, kể từ đó, tôi đã nhận thức rõ ràng về lời bói của ngày hôm nay rằng: “Khi người thuộc cung Xử Nữ thử đi một con đường khác với mọi khi, có thể có được những cuộc gặp gỡ và phát hiện mới”.
希望の泉
たけさえ
朗読:伊藤文乃(オレンヂスタ)
「あんたは小さい頃から方向音痴だ」
母に言われて初めて気がついた。
そう言われれば、子供会で行ったアスレチックでも迷子になったし、巨大迷路からは二時間たっても出られなかったし、中学二年生のとき通学路を一本間違えて曲がって迷子になった。
そうか、方向音痴だったのか。
その時は至極納得した。けれどそれから随分経ってすっかり忘れてしまっていた。
そして、今朝、テレビの今日の占いに「乙女座の人はいつもと違う道を歩いて。新たな出会いと発見があるかもよ」というのを見て、その通りにしてしまった。
何でその通りにしてしまったのかはよく分からない。考えるにはわたしは疲れすぎている。
わたしはだれ? OK、それは分かる。
ここはどこ? ……セントラルパークだということは分かる。テレビ塔がどこにあるかも分かる。でも、目的地がテレビ塔の向こうなのか、こっちなのか分からない。いつも決まった地下鉄の出口を出てただけだから。
誰かに道を聞こうと思っても誰もいない。こんなことになるなら意固地になってガラケーなんて使うんじゃなかった。スマホなら地図だって簡単に出せるはず。(よく知らないけど)
そう思ってももう遅い。
こんな時は原始にかえってまず東西南北を確かめよう。まだ朝だから太陽があるほうが東だ。
わたしは空を見上げた。
くもりだった。太陽は見えない。しかもどんどん濃い灰色の雲が集まってきている。
強い風が吹いて、大きな木が覆いかぶさってくるかのように、ザザン、ザザンと揺れた。風はどんどん強くなり、あっちの枝もこっちの枝もまるで空間を歪めるように揺れている。空にはもうぎっしりと雨を含んだ雲が敷き詰められている。
もう元の世界には戻れないかもしれない。
ふとそんなことを思った。
まともなことを考えるには疲れ過ぎていた。
助けて!
心の中で叫んで、心の中で泣いた。
その時、低い植え込みのかげから女の人が現れた。はだかで両手を上げている。
「どうしたんです! 大丈夫ですか?」
わたしはびっくりして声をかけた。けれど、女の人はにっこり笑って、
「あら、わたしは大丈夫。あなたが困っていたんでしょう?」と言う。
……そう言われれば、ついさっきまですごく困っていた。はだかの女の人が現れて一瞬忘れてしまったけれど。
女の人がはだかのまま普通にしているので、
「寒くないですか?」
と聞いてみた。なんだか、はだかでいるのはおかしいですよ、と言いにくかった。
「いいえ、全然」
女の人はまたにっこり笑う。
「どうして手を上げたままなんです?」
わたしが聞くと、女の人はちょっと考えて、それから、
「それもそうね」
と言って、手をすっと下げた。そしてその下げた手を差し出すと、
「あなたの行きたいところはこっちですよ」
とわたしの手を引いた。その手があまりに冷たくて、わたしは思わず巻いていたストールを女の人にかけた。ストールをかけた女の人は天女みたいにきれいだった。女のわたしでもうっとり見とれてしまう。
気がつくと、わたしは噴水の前にいた。わたしはここに来たかったのだ。知ってる顔がこっちに近づいてくる。
「全く。またドタキャンかと思ったよ。遅刻するなら連絡くらいしろ」
ゆうじが言った。
「わたし、迷子になっちゃったの。そしたら、はだかの女の人が……」
言いかけて、わたしは驚いた。噴水の上にさっきの女の人にそっくりな彫刻がある。そして、その彫刻はわたしのストールを巻いている。
「さっきはありがとう」
わたしはその彫刻に向かって手を振った。
「何やってんの、おまえ。仕事で疲れすぎ?」
ゆうじが言っている。
ふと見ると「希望の泉」と書かれていた。
この噴水、希望の泉って言うんだ。いつもゆうじとの待ち合わせに使ってたけど初めて知った。思ってると、
「あんまり頑張りすぎるなよ」
と、ゆうじが思いのほかやさしく言った。そして、それからはたと気が付いた。
「乙女座の人はいつもと違う道を歩いてみて。新たな出会いと発見があるかもよ」という今日の占いのことを。