Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Làm đẹp với khẩu trang

  
 

Làm đẹp với khẩu trang

Udonkondo

Tôi nhìn đồng hồ.
15 giờ 54 phút. Còn 25 phút nữa là xe buýt tới. Vì thời gian đi bộ đến trạm xe buýt sẽ mất khoảng 10 phút, nên để cho thư thả, tôi sẽ rời khỏi nhà sau khoảng 5 phút nữa.
Tôi nhìn lại mình lần cuối trước tấm gương lớn. Lần lượt vỗ nhẹ vào túi quần hai bên trái phải và túi quần phía sau. Xác nhận điện thoại đã ở túi bên phải, khăn tay ở túi bên trái và ví tiền ở túi sau. Ừm, vậy là chuẩn bị đầy đủ rồi.
Tiếp theo, tôi kiểm tra lại lần cuối trang phục ngày hôm nay của mình trước khi đi ra khỏi nhà. Phía trên tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng làm từ chất liệu vải lanh và một cái áo lót ba lỗ màu đen bên trong. Được rồi, áo ba lỗ không bị lộ ra ngoài.
Phía dưới là một chiếc quần chinos rộng kiểu quân đội màu be. ...Chắc chắn là hoàn hảo rồi.
Việc phối màu quần áo trên dưới cùng tông là sở thích mới của tôi gần đây. Dưới chân thì… kết hợp với một đôi giày da cổ thấp màu đen đi.
Đây chẳng phải là cách phối đồ mang lại ấn tượng gọn gàng, đẹp mắt và phù hợp với những ngày đầu tháng 7, khi mọi người có thể cảm nhận rõ ràng sự viếng thăm của mùa hè hay sao.

Đã 2 năm rồi sao? Tôi vừa chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương vừa tự nhủ lại trong đầu.
Đúng vậy, hôm nay là buổi họp mặt của câu lạc bộ thời đại học của tôi. Câu lạc bộ kịch mà chúng tôi tham gia, gần 10 năm nay đã có thói quen tụ họp và tổ chức tiệc rượu mỗi năm một lần vào mùa hè. Số lượng người tham gia từ gần 20 người lúc ban đầu mà nay đã giảm bớt, vì có người thì kết hôn và bận rộn chuyện gia đình, cũng có người chuyển công tác đi tỉnh khác. Tuy vậy, trong những năm gần đây vẫn có khoảng gần 10 người tham gia, khá là náo nhiệt. Cho đến 2 năm trước đây thì là vậy.

Tình hình đã thay đổi vào năm ngoái. Có lẽ mọi người trên thế giới đều biết về nó, vì nó mà cuộc sống hằng ngày của chúng ta đã bị đảo lộn.
Vì vậy, vào năm ngoái, không hẳn là không thể nhưng đó không phải là lúc để tổ chức những thứ như tiệc rượu, v.v... nên, như một lẽ dĩ nhiên buổi họp mặt của chúng tôi đã bị huỷ bỏ.
Nếu chỉ dùng một câu nói để nói, thì đó là điều thật buồn. Vì một năm chỉ có một lần để mọi người tụ tập, kể về những chuyện xưa cũ, trao đổi tình hình hiện tại của nhau, cùng nhau cười đùa vui vẻ, đối với tôi, đó là khoảng thời gian quý giá mà không thứ gì có thể thay thế được. Tuy nhiên từ năm ngoái, chúng tôi, hay có thể nói là toàn thế giới đã gặp phải một tình trạng hết sức khó khăn mà trước nay chưa từng có nên cũng không còn cách nào khác nữa.

Và năm nay. Hiện tại, dù tình hình vẫn còn khó khăn và nhạy cảm, nhưng có thể nói, so với tình trạng tất cả mọi thứ đều mơ hồ của năm ngoái thì ít nhiều cũng đã tốt hơn.
Vì thế, buổi họp mặt của chúng tôi cũng được tổ chức sau 2 năm. Dù nói vậy, nhưng số lượng người tham gia tính cả tôi cũng chỉ có 4 người, địa điểm tổ chức là ở một tiệm Oden gần ga Nagoya, thời gian bắt đầu là 17 giờ, kéo dài trong 2 tiếng và không có rượu bia.
Nhớ lại trước đây, chúng tôi thường uống như thể tắm trong rượu bia tại quán rượu, ít nhất là uống cho đến khi hết chuyến tàu cuối cùng trong ngày (trùng hợp là hầu như tất cả mọi người trong câu lạc bộ chúng tôi đều rất thích bia rượu), thì lần này thật chẳng thấm vào đâu, nó cũng không đủ để khiến chúng tôi cảm thấy thoả mãn nhưng dù sao việc chúng tôi có thể tụ tập với nhau như vậy cũng tốt hơn so với năm ngoái. Một lần nữa, tôi thấy biết ơn Noda, người đã đề xuất và tổ chức buổi họp mặt này.

Khi tôi đang chú tâm suy nghĩ về những điều đó thì thời gian phải xuất phát cũng đã gần đến rồi. Cuối cùng, tôi kiểm tra lại trang phục của mình. …Được rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì nữa.
…Không, có vấn đề rồi. Tôi đã quên khẩu trang. Bây giờ, khẩu trang đã trở thành một món đồ cần thiết không thể thiếu khi đi ra ngoài.
Đó là việc cuối cùng phải làm để hoàn tất việc phối đồ của tôi.
Vậy, tôi nên đeo khẩu trang màu gì đây nhỉ. Tôi có khẩu trang vải không dệt màu trắng và khẩu trang urethane với các màu trắng, đen, xám. Khẩu trang vải không dệt màu trắng tôi đeo khi đi làm, nên trừ nó ra thì tôi nên đeo màu nào trong mấy màu của khẩu trang urethane nhỉ.
Màu trắng thì… quá bình thường nên thôi.
Màu đen thì… nếu kết hợp nó với trang phục hôm nay thì có vẻ chỉ có khẩu trang là nổi bật quá, cũng bỏ qua thôi.
Vậy thì… màu xám nhỉ? Được thôi, chọn màu xám đi.

Năm ngoái, tôi đã rất ghét việc phải đeo khẩu trang vì nó gây cảm giác khó chịu và u ám, vậy mà không ngờ, giờ đây, tôi đã hoàn toàn quen thuộc với nó tới mức cần nghĩ xem nên dùng khẩu trang màu gì để trang phục của mình trở nên sành điệu hơn, tôi cảm thấy bản thân mình đúng là khác lạ.
Nhưng, con người là vậy, chúng ta luôn thích nghi dần với những tình huống mà chúng ta đang gặp phải, tiếp tục sống với “hiện tại”, nơi đan xen giữa những thứ thay đổi và những thứ không thay đổi.
Sắp đến giờ xuất phát rồi. Thôi, tôi đi nhé.

マスク仕上げ

うどんこんど

朗読:にへいたかひろ(よこしまブロッコリー)

 時計を確認する。
 15時54分。バスの時間まではあと25分。バス停までにかかる時間は歩いて10分ってところだからまあ余裕を持ってあと5分くらいで家を出よう。
 俺は姿見の前で最後の確認をする。ズボンの左右のポケットとお尻のポケットを順番にポンポンと叩く。右ポケットにはスマートフォン、左ポケットにはハンカチ、お尻のポケットには財布が収まっているのを確認する。うん、準備バッチリだ。
 続いて俺は自分の今日の服装の最終確認をする。上はリネン素材の白のスタンドカラーシャツで下着に黒のタンクトップを着ている。よし、タンクトップは透けていない。
 下は少し黄色がかったオフホワイトのワイドなミリタリーのチノパン。…多分バッチリのはずだ。
 同系色の色を上下で合わせるのが最近の俺の中でのマイブームなのだ。足元は…黒の革の短靴(たんぐつ)を合わせてやろう。
 夏の訪れをひしひしと感じる7月初めにはちょうど良いキレイ目な印象のコーディネートにはなったんじゃないだろうか。

 2年ぶりか。姿見に映る自分の姿をまじまじと見ながら改めて思う。
 そう、今日は大学時代の部活の集まりだ。俺達が所属していた演劇部では毎年夏に一回は集まって飲み会をするのがかれこれ10年近く習慣になっていた。参加人数こそ結婚して家庭が出来た者や県外に転勤していく者がいて当初の20人弱いた頃からは減ってはいたがそれでもここ数年も10人近くは参加してそれなりに盛況だったのだ。2年前までは。

 雲行きが変わったのは去年だ。恐らく全世界の人間が知っているであろうあれのせいで俺達の日常は大きく変わってしまった。
 ということで去年はとてもじゃないが飲み会云々と言えるような空気でなかったので俺達の集まりは当然の如く中止になった。
 それは一言で言ってしまえばとても寂しいことだった。年に一度昔話に花を咲かせたりお互いの近況報告をして馬鹿笑いをするその数時間は俺にとっては何物にも代えがたい大切な時間だったからだ。だが去年の俺達、というか全世界は今までに遭遇したこともないとても難しい状況だったのでしょうがなかった。
 
 そして今年である。今も難しくデリケートな状況であることに変わりはないけどそれでも何事にも手探りだった去年よりは多少はマシな状況になったといえるだろう。
 ということで俺達の集まりも2年振りに行われることになった。と言っても参加人数は俺を含めて4人、開催場所は名古屋駅近くのおでん屋さんで開始時間は17時の2時間制でアルコールはなしだ。
 いつもは居酒屋で最低でも終電がなくなるまで浴びるように飲んでいた(俺達の部活の人間は偶然にもほぼ全員が無類の酒好きだったのだ)ことを思うととてもじゃないが満足できるものではないがとにかく集まれるだけでも去年に比べればマシである。改めて幹事で言い出しっぺの野田には感謝である。
 
 そんなことをしみじみ考えているともう出発しなければいけない時間が迫っている。最後に俺は自分の服装の確認をする。…よし、問題ないはずだ。
 …いや、問題ありだ。マスクを忘れていた。今や外出するのに必需品となったマスクを。
 それは俺にとって最後のコーディネートの仕上げの課題だ。さて、何色のマスクをしていこうか。俺が持っているのは白の不織布のマスクに白、黒、グレーのウレタンマスクだ。不織布のマスクは仕事の時につけているので除外してウレタンマスクの内どの色をしていこうか。
 白は…普通すぎるからやめておこう。
 黒は…今日の服装と合わせるとマスクばかりが悪目立ちしそうだからやめておこう。
 ということは…グレーか。よし、グレーでいこう。

 去年はマスクをするのが鬱陶しくて嫌でしょうがなかったのに今となってはそれにもすっかり慣れてマスクでおしゃれをしようとすら思っている自分がおかしかった。
 だけど人はそうやって置かれている状況に慣れていって変わるものと変わらないものが混ざりあった「今」を生きていくんだろう。
 そろそろ時間だ。では、いってきます。

翻訳
日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ