Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Imaike, Dennis của một đêm nhiệt đới

  
 

Imaike, Dennis của một đêm nhiệt đới

Hiroichi Hase (Nhà viết kịch/đạo diễn)

Hôm đó, khi tôi nhận ra rằng mình đã không mang theo điện thoại di động là lúc tôi đã rời khỏi văn phòng của nhà thiết kế nữ ở Imaike được khoảng 20 phút và lúc đó đã gần 11 giờ đêm rồi. Thời đại vẫn còn chưa tồn tại sự phân loại hoài niệm như điện thoại cục gạch, v.v... Tuy nhiên, khi đó hơn 70% người dân Nhật Bản đã dùng điện thoại di động. Như thường lệ, cuộc thảo luận kết thúc sau 40 phút và sau khi uống 2 ly bia, tôi đã lên đường trở về nhà. Tôi nhìn lướt qua hiệu sách cũ, sau đó đi xuống tầng hầm và đi về hướng khu vực thứ 2 về phía Đông. Tôi vội vã đi xuống tàu điện ngầm và gọi đến văn phòng của cô ấy từ điện thoại công cộng trên sân ga.
Vâng, tôi là Kosaka, giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Tôi đột nhiên cảm thấy bối rối. Ồ, đúng rồi. Mọi người đều biết rằng cô ấy đã kết hôn và văn phòng đó là một phòng kết hợp vừa là nơi làm việc vừa là nơi ở của cô ấy. Chồng cô ấy cũng là một nhà thiết kế làm trong lĩnh vực khác, và mặc dù chúng tôi không phải là không biết nhau nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện trực tiếp. Có vẻ như là cô ấy không có ở gần đó, và trong khi tôi đang tìm kiếm từ ngữ để chào hỏi như rất hân hạnh, v.v... và cho biết tình hình hiện tại thì anh ấy đã hỏi tôi trước là có phải là về điện thoại di động không? Điện thoại của tôi. Ồ, có ở đó đúng không ạ? Không, anh ấy cắt ngang và nói. Này nhé, lúc nãy, đã có cuộc gọi từ điện thoại di động của Tsukiyama-san từ người đã nhặt được điện thoại di động của Tsukiyama-san. Người đó nói rằng có thể đến trước cửa hàng Mister Donut không? Anh có hiểu nội dung không?
Nói ngắn gọn là, người đó đã tìm thấy số điện thoại của văn phòng của cô ấy, số điện thoại mà tôi đã gọi trước khi làm mất trong lịch sử cuộc gọi nên đã liên hệ. Dường như người đó đã nói rằng giao nó cho cảnh sát cũng được, nhưng tạm thời người đó vẫn ở đó nên như vậy sẽ thuận tiện hơn cho cả hai. Khi chồng cô ấy, người đã nhận cuộc gọi đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào thì người đó lại nói rằng mình sẽ gọi lại sau 5 phút nữa và cúp máy.
Uhm. Điều này có đáng ngờ không? Đúng là ngay trước khi ghé thăm văn phòng, tôi đã mua một món quà tại Mister Donut. Hoàn toàn có thể đánh rơi ở đó. Nhưng vào lúc tối muộn như thế này, tại sao người đó lại dừng lại lâu trước cửa hàng Mister Donut đến thế? Cái đó, gọi là Tamuro (tụ tập bạn bè) nhỉ. Nhưng từ ngày mai trở đi, nếu tôi phải đến đồn cảnh sát thì sẽ rất phiền phức và hơn nữa là tôi cũng lo ngại rằng điện thoại của mình sẽ bị sử dụng với mục đích xấu. Cũng có người tôi muốn liên lạc qua điện thoại sớm, và trên hết là tôi cũng cảm thấy rất có lỗi nếu để chồng cô ấy phải vướng thêm vào việc này nữa. Vậy thì, khoảng 15 phút nữa tôi sẽ quay lại, nên nếu người đó gọi lại thì hãy nói với họ rằng tôi mặc áo khoác đen, đeo túi đeo vai màu đỏ thẫm và đội mũ len màu xanh lục sẫm. Chồng cô ấy sau khi lo lắng cho tôi đã nói rằng nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại bất cứ lúc nào, và cho tôi biết tên của người đàn ông đang đợi tôi ở cửa hàng Mister Donut đó.
“Người đó tên là Dennis. Có vẻ như không thành thạo lắm nhưng cũng có thể nói chuyện bằng tiếng Nhật nên anh hãy cố gắng nhé”.
Hả, hãy nói từ đầu điều này đi chứ! Nhưng tôi cũng không có thời gian để chỉ trích như vậy. Con người dường như có xu hướng cố gắng giữ bình tĩnh khi thực sự dao động, và cuộc gọi đã kết thúc sau vài giây. Vào thời điểm đó, đối với một người say mê bóng rổ NBA như tôi, đã không thể tưởng tượng được Dennis nào khác ngoài Dennis Rodman cả. Một người đàn ông to, cao 203cm, là hình mẫu đại diện cho Bad Boys với những hình xăm khắp cơ thể và mái tóc vàng óng. Tôi đã dừng chân lại nhiều lần và suy nghĩ rằng có nên đến cảnh sát trước không.
“Này, Tsukiyama?”
Dennis nhanh chóng nhìn thấy tôi đang tiến đến gần cửa hàng và đã gọi tên tôi. Anh ấy cao bằng tôi, nhưng anh ấy có một hình xăm nổi bật trên cánh tay đen nhẻm. Với một vài người bạn đang trêu ghẹo bằng tiếng Anh sau lưng, anh ấy tung hứng điện thoại di động của tôi và tiến lại gần. Tôi quyết định sẽ sẵn sàng bỏ chạy hết tốc lực khi cần thiết, và với cử chỉ cường điệu của mình tôi hỏi lại, Dennis? Tôi nói cảm ơn và tiến lại gần. Khi tôi đang chuẩn bị nhận điện thoại mà anh ấy đưa ra thì Dennis đã ngừng lại trước khi đưa nó cho tôi. Anh ấy nói “Awatenai, Awatanai, Uetami”. Ồ, chờ đã, à, vài phút thôi, đợi một chút nhé. Sau đó, Dennis bắt đầu sử dụng điện thoại di động của tôi giống như anh ấy rất quen thuộc. Tôi tính xem nên đưa bao nhiêu để cảm ơn từ số tiền trong ví mà tôi vừa mới kiểm tra lúc nãy. Dennis nói tôi nhìn vào màn hình điện thoại của mình và chỉ vào số điện thoại trong lịch sử cuộc gọi.
“Số điện thoại này, là bạn bè của bạn phải không? Vừa nãy tôi đã gọi điện. Đây là cuộc gọi đầu tiên, thời gian gọi. Tiếp theo, đây là cuộc gọi thứ 2 tôi đã gọi nhé. Hết rồi nhé. OK? ”
Tôi đã không hiểu ý nghĩa việc làm này của anh ấy ngay lúc đó. Rõ ràng, hình như anh ấy đang xác nhận với tôi rằng anh ấy đã sử dụng chiếc điện thoại này 2 lần và hoàn toàn không sử dụng nó vào việc gì xấu khác. Dennis chỉ nói như thế và nhanh chóng trả lại điện thoại cho tôi, anh ấy vỗ nhẹ vai tôi và quay trở lại với những người bạn của mình. Chờ chút đã, rất cảm ơn vì đã giúp đỡ nhé. Cảm ơn. Ít nhất thì hãy để tôi cảm ơn anh chứ. Sau khi tôi ném những lời đó vào lưng anh ấy, anh ấy đã quay đầu lại và nói.
“Lần tới, gặp nhau, bia, OK”
Tất nhiên. Tôi luôn nói với con trai và sinh viên rằng thành kiến khiến lòng người trở nên hẹp hòi, nhưng khi tôi đã nói chuyện với vẻ kiêu căng như thế thì bản thân không thể chịu được sự ngượng ngùng mà nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Việc nhanh chóng bỏ đi đểlên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng chắc chắn chỉ là cái cớ. Chẳng phải là tôi nên quay lại nhóm Tamuro của họ và uống cho đến sáng để tỏ lòng biết ơn sao? Mỗi lần ghé thăm Imaike, nghĩ tới lúc đó số mệnh đã định sẵn là không thể gặp nhau lần 2, cho đến bây giờ tôi vẫn thấy hối tiếc.

今池、熱帯夜のデニス

はせひろいち(劇作家・演出家)

朗読:後藤卓也(劇団芝居屋かいとうらんま)

その日、携帯電話を携帯していない、コトに気づいたのは、今池にある女性デザイナーさんのオフィスを出て20分ぐらいした、夜の11時近くだった。まだガラパゴスなどという郷愁のある分類すら存在しない時代。それでも日本人の7割強が、携帯電話を携帯していた頃。いつもの習慣で、打ち合わせは40分で終え、ビール2杯をいただいて帰路に着いた。古本屋を軽く覗いて地下に潜り、東へ2区向かった辺り。慌てて地下鉄を降り、ホームの公衆電話から彼女のオフィスに電話を入れた。
はい、高坂です、と男の声。いきなりドギマギする。ああ、そうだった。彼女が既婚者であることも、そのオフィスが住居兼の一室だったことも、ちゃんと周知のコトだった。ご主人もまた別のジャンルのデザイナーで、お互い知らない間柄ではなかったが、直に話をするのは初めてだった。どうやら彼女は近くにいないようで、いつもお世話に、などと社交辞令を述べつつ、現状を伝える言葉を探していると、彼が先に、もしかして携帯ですか、と問うてきた。僕の、あ、ありましたか、いやぁついつい、を遮って、彼が話す。あのね、ついさっき、月山さんの携帯電話を拾ったって人から、月山さんの携帯電話から電話がありましてね。ミスタードーナッツの前まで来れないか、なんて言うんですよ。話、判ります?
要するに、僕が紛失の直前に掛けた彼女のオフィスの電話番号を通話履歴から探り、コンタクトを取ってきたわけだ。このまま警察に届けてもいいけど、俺はまだ当分ココにいる、その方がお互い便利じゃないか、という申し出らしい。電話を受けたご主人が、どうしたものかと考えていると、5分後にまた掛ける、と言って電話が切れたらしい。
うーん。これは怪しくはないのか? 確かにオフィスを訪れる直前、差し入れをミスドで買った。そこで落としたリアリティは十分だ。でも、この夜更けに、ミスド前でなぜそんなに長時間? それ、タムロって言うよなぁ。でも明日以降、また当該の警察暑に出向くのも面倒だし、余計に悪用される恐れもある。早々に携帯で連絡したい人もいるし、何よりこれ以上ご主人を関わらせるのも申し訳ない。じゃあ僕は15分ぐらいで戻りますから、相手から掛かってきたらそう伝えてみて下さい、僕は黒いコートにエンジのショルダーバッグ、深緑のニット帽です、と伝えると、ご主人は、何かあったらいつでも掛けてね、と、心配してくれた後、そのミスドで待つ男性の名前を僕に告げた。
「名前はデニスだって。片言だけど日本語は話せるみたいだから、頑張ってね」
ちょっとぉ、最初に言ってくださいよぉ、と、ツッコむ余裕もなかった。ヒトは、本気で動揺すると、平静を保とうとする傾向があるようで、数秒後に通話は終わった。当時、NBAバスケットボールにはまっていた僕にとって、デニスとはすなわちデニス・ロッドマン以外にイメージできない。全身にタトゥーを入れ髪は金色、バッドボーイズの代表格だった203㎝の大男。やっぱ先に警察かなぁ、と何度も足が止まった。
「ヘイ、ツキヤマ?」
デニスは店に近づく僕を目ざとく見つけ、声をかけてきた。身長こそ僕とどっこいだが、黒い腕には鮮やかなタトゥー。英語で野次る数人のお仲間を背に、僕の携帯をヒラヒラさせて近づいてくる。僕は、いざとなったら全速力で逃げる決意を確かめ、精いっぱいのオーバージェスチャーで、デニス? サンキュー、と歩み寄る。彼が差し出した携帯電話を受け取ろうとすると、デニスはその直前で渡すのを止める。アワテナイ、アワタナイ、ウエタミ、ときた。ああ、ウエイト、ア、ミニッツ、ちょっと待て、ね…。そしてデニスは使い慣れたように僕の携帯を操作し始める。僕はさっき確認した財布の持ち金から、いくらが相場かを推敲する。デニスは僕に携帯の画面を見る様うながし、履歴の番号を指さした。
「コレ、ユーのフレンド、OK? ボク、掛ケマシタ。コレ、ソノ、ジカン。ネクスト、コレ、2カイメ、ボク、カケマシタ。オーバー。OK?」
すぐには真意が判らなかった。どうやら、この携帯を2度自分が使ったコト、外には一切悪用してないコト、の確認だったらしい。デニスはそれだけ言うと、あっさり携帯を僕に返し、肩をポンポンして仲間の方に帰っていく。待って、とても助かった。ありがとう。せめてお礼をさせてほしい。そんな言葉を背中に浴びせると、彼は振りむいてこう言った。
「ツギ、アッタラ、ビア、OK」
オフコース。いつも息子や学生に、先入観がヒトの心を狭くする、なんて偉そうに喋っている僕は、恥ずかしさに耐えきれず、その場を足早に立ち去ってしまった。地下鉄の終電なんか言い訳に決まっている。僕はタムロする彼らの中に戻り、とことん感謝を伝え、朝まで飲むべきではなかったのか。今池に足を運ぶたび、2度と会えない、その時に既に判っていた運命に、今でも後悔をしている。

翻訳
English中文日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ