Đặt cược tất cả vào ngày mai
Shiro Tachibana
Đã xuất hiện quân K trên bàn. Khuôn mặt của ông cụ đeo kính ngồi bên trái tôi bỗng sáng bừng lên trong giây lát. Nhưng ngay lập tức đã chuyển sang vẻ mặt tiếc nuối. Có lẽ ông cụ có một quân Q trong tay. Nếu suy nghĩ theo phản ứng trước đó, lá bài trong tay ông cụ chắc hẳn là quân A và quân Q. Ngay lúc này đây, nếu tăng tiền cược thì tôi tin chắc rằng ông ấy sẽ bỏ bài. Và sau đó, đúng như dự đoán, ông cụ đã dừng chơi.
Thời gian gần đây, tôi thường xuyên đến chơi ở nhà cái poker có tên là “Tomorrow”. Có lẽ do tỉ lệ cược thấp nên những người chơi khác vừa chơi vừa trò chuyện vui vẻ. Nhưng tôi lại im lặng. Bởi vì việc quan sát của tôi đòi hỏi khá nhiều sự tập trung. Ngoài ra, tôi chỉ có khả năng tập trung trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy tôi luôn trở về nhà ngay sau đó.
Tôi có đôi mắt rất tốt. Và rất thích quan sát những động tác, v.v... của con người. Tôi cho rằng việc quan sát thế giới là tự do và bình đẳng. Đôi mắt khá nhỏ của tôi là món quà thượng đế ban tặng.
Tuy nhiên, có một số thứ tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Đó chính là hình ảnh béo ú và xấu xí của bản thân. Hiện tại đang là sinh viên năm thứ 3 đại học, nhưng tôi hoàn toàn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ thể thao, hoạt động ngoại khóa hay công việc làm thêm nào và cũng không kết bạn.
Mỗi sáng, tôi đến trường từ ga Kanayama. Tôi đi theo hướng ga tàu, leo lên dốc của tuyến đường Tokaido bằng xe đạp, và để xe ở bãi để xe phía sau Asunaru.
Khi đói bụng, tôi sẽ đi bộ từ nơi đó đến quán cà phê “LOOK”, vừa ăn một chiếc bánh mì nướng Ogura thịnh soạn vừa chuẩn bị bài vở.
Vào một buổi sáng mùa hè, người phục vụ làm việc hàng ngày ở đây tên là Fukami đã tiến tới nói chuyện với tôi. Với mái tóc đen dài buộc phía sau và vẻ mặt nghiêm túc khi ở trong bếp, khoảnh khắc mỉm cười về phía này trông thật đáng yêu.
“Cuốn sách trông có vẻ khó nhỉ”.
“Ừm, đúng vậy”.
“Cái gì thế? Tích phân Lebesgue à? ”
“Đây là một cuốn sách xác suất”.
“Ồ, anh am hiểu về toán học à. Giỏi quá. Tôi đã nghỉ khi học năm nhất ở trường trung học phổ thông”.
Tôi đã cảm thấy căng thẳng.
“Đã đến giờ rồi, vui lòng tính tiền giúp tôi”.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Lần sau anh lại đến nhé”.
Sáng hôm sau, tôi đã đến ga Kanayama lúc 6 giờ. Ngồi trên băng ghế của Asunal và lau sách cho đến khi quán mở cửa.
Thế nhưng đã không nhìn thấy Fukami-san. Hôm đó là lần đầu tiên tôi trốn học ở trường.
Ngày hôm sau tôi lại vào quán LOOK nhưng vẫn không nhìn thấy cô ấy. Khi tôi đang dọn sách và chuẩn bị đi đến quầy thanh toán thì Fukami-san đã bước vào quán. Cô ấy đã cắt tóc ngắn và đang mặc một chiếc váy trắng tinh. Sau đó, cô ấy đến ngồi ngay trước mặt tôi và đan tay lên bàn.
“Này, anh có muốn đi xem phim không?”
“Hả?”
“Chắc chắn có phim hay mà anh muốn xem đó”.
“Vâng. Ah”.
Fukami-san ghé mặt lại gần. Đôi mắt to đã áp sát tôi. Đó là nụ cười tự tin nắm chắc phần thắng.
“Này, anh thích tôi phải không?. Thỉnh thoảng liếc nhìn ấy. Tôi đoán ra hết rồi nhé”.
“Không phải”.
“Ừm. Này, anh có bạn gái chưa? ”
“Chưa”.
“Biết ngay mà. Vậy quyết định luôn nhé. 7 giờ tối thứ Bảy tuần sau, gặp nhau trước đồng hồ vàng ở Takashimaya. Chắc chắn đến nhé. Chắc chắn đấy!”
Vào ngày thứ Bảy đó, tôi đã đến chơi ở Tomorrow. Khi thời gian cuộc hẹn đến gần, ông cụ đã All-in. All-in có nghĩa là việc đặt cược toàn bộ số tiền.
Ông cụ nở nụ cười rạng rỡ. Tất cả những người chơi khác đều từ bỏ. Tôi quên mất việc quan sát những động tác trước đó và không thể nghĩ ra được cái gì. Quân bài của tôi rất mạnh, nhưng tôi đã nhanh chóng từ bỏ.
“Ngay cả khi không tự tin, là đàn ông thì có những lúc phải làm”.
Ông cụ vừa đắc ý vừa mở quân bài của mình ra. Đó là quân bài rất yếu.
Sau đó, tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ và liên tục thua cuộc. Sau khi tiệm đóng cửa, tôi ngồi uống cà phê lon ở công viên Hisaya Odori.
“Làm ơn đừng đi theo tôi!”
Khi tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau ở bên cạnh. Khuôn mặt cô gái đã trở nên đỏ bừng vì tức giận.
“Anh thật sự xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng”.
Người đàn ông chắp tay cầu xin.
“Đó là gì? Không. Thành thật xin lỗi. Đến đây là kết thúc rồi”.
Trong lòng mình, tôi đã đặt cược hết tất cả vào “kết thúc”.
Dù như thế, người đàn ông vẫn quỳ xuống trên mặt đất. Vẻ mặt cô gái tỏ ra đã từ bỏ, thế nhưng sự căng thẳng trên khuôn mặt đã dịu bớt.
“Đây là lần cuối cùng đấy nhé!”.
Người phụ nữ chìa hai tay ra.
Khi tôi đã lỡ chuyến tàu cuối cùng và đang bối rối không biết nên làm gì thì trời bắt đầu mưa lất phất. Tôi nghĩ dự báo thời tiết ban ngày đã dự báo xác suất có mưa là 0%.
Tôi đã hạ quyết tâm. Nếu sáng ngày mai trời tạnh mưa, tôi sẽ đến quán LOOK.
明日にオールイン
立花紫朗
朗読:山口沙織(フリー)
ボードにKが出た。俺の左に座った、メガネの爺さんの顔が、一瞬だけ明るくなった。だがすぐに、残念そうな表情に変わった。恐らく爺さんの手札にQがある。その前の反応と合わせて考えると、手札はAとQの筈だ。今のうちにレイズすれば、必ず降りると確信した。そして、案の定、爺さんは降りた。
この頃の俺は、『tomorrow』というポーカーハウスに足繫く通っている。ノーレートだからか、他の客は明るく雑談しながらプレイしている。でも、俺は無言を通している。観察には、集中力をかなり使うからだ。また、集中力は短時間しか持たない。だからいつも、すぐ帰る。
俺はとても眼がいい。人の仕草などを観察するのが好きだ。世界を観察するのは、自由で平等だと思っている。かなり細い眼は、神様からの授かりものだ。
ただ、俺が絶対に見たくないものがある。それはデブで不細工な自分自身だ。現在は大学3年生だが、サークルや部活やバイトは一切関わらず、友達も作っていない。
俺は毎朝、金山駅から通学している。駅に向かって東海道線の坂道を自転車で登ると、アスナルがあり、その奥の駐輪場に停める。
お腹が空いた時は、そこから歩いて『LOOK』という喫茶店に入り、予習をしながら、ボリューム満点の小倉トーストを食べる。
ある夏の朝、深見という、毎日出勤しているウエイターが話しかけてきた。長い黒髪を後ろに縛り、キッチンにいる時の真剣な表情から、こちらに笑顔を向ける瞬間が素敵だった。
「難しそうな本だね。」
「ああ、はぁいい。」
「何これ?ルベーグ積分?」
「確率の本です。」
「へえー、数学出来るんだ。凄いね。私、高一で諦めたから。」
俺は息が苦しくなった。
「時間になったので、会計をお願いします。」
「邪魔してごめんね。また、来てね。」
翌朝、俺は金山駅に6時に着いた。開店まで、アスナルのベンチで本を拭いていた。
でも、深見さんは、みえなかった。その日、俺は初めて大学の授業をさぼった。
次の日もLOOKに入ったが、みえなかった。本を片付けて、レジに向かおうとした時に、深見さんが来店した。ショートカットになり、真っ白なワンピースを着ていた。そして、俺の真向いに座り、腕を机の上で組んだ。
「ねえ、映画を観に行かない?」
「え?」
「絶対に、観たい作品があるのよ。」
「ええ。ああ。」
深見さんは顔を近づけた。大きな瞳が俺に迫った。勝ちを確信した笑い方だった。
「アンタ、私に興味あるでしょ。時々、チラチラ見てるもん。全て、お見通しだがー。」
「違いますよ。」
「ふーん。ねえ、彼女いるの?」
「いないです。」
「だよね。じゃあ、決まりね。来週の土曜日の19:00に、高島屋の金時計前ね。絶対に来てね。絶対だよ!」
その土曜日に、俺はtomorrowで遊んでいた。デートの時間が迫った時に、あの爺さんがオールインした。オールインとは、全てのチップを賭けることだ。
爺さんは満面の笑みだった。他のプレイヤーは全員降りた。俺はそれまでの仕草を見るのを忘れて、何も考えられなかった。カードは強かったがノータイムで降りた。
「自信なくても、男ならいかにゃならん時もあるで。」
爺さんは自慢しながら、手札を開いた。とても弱いカードだった。
その後、俺はボロボロになり、負け続けた。閉店後に久屋大通公園で缶コーヒーを飲んだ。
「ついてこないで頂戴!」
振り返ると、隣でカップルが痴話げんかをしていた。女は顔を真っ赤にしていた。
「本当にごめんなさい。最後のチャンスを下さい。」
男が手を合わせた。
「それ、何ですか?ないです。申し訳ございません。これでお終いです。」
俺は心の中で『お終い』にオールインした。
それでも、男は土下座した。女は諦めた表情だったが、顔の緊張はほぐれていた。
「これが最後だからね。」
女は両手を差し出した。
終電を逃して、途方に暮れていると、雨がポツポツと降り始めた。昼の天気予報では、降水確率は0%だったと思う。
俺は決心した。翌朝までに雨が上がれば、LOOKに行こうと。