Voicy
Voicy
Voicy
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Image is not available
Slider
本棚
Thẻ đánh dấu trang bầu trời sao

  
 

Thẻ đánh dấu trang bầu trời sao

Rinako Shibano (tác giả truyện thiếu nhi)

Bố, một người mê làm việc, đột nhiên lại nói
“Bố đã lấy ngày nghỉ từ ngày mai, đi suối nước nóng nhé”
Làm tôi nghĩ chắc là có điều gì rồi.
 Tôi đã ngờ là bố đã mất kiên nhẫn với mình, một đứa vẫn chưa quyết định được trường mình muốn thi dù đã là hè lớp 12, có lẽ bố định lên lớp tôi suốt đêm.
 Nhưng tôi hoàn toàn sai.
“Mẹ bị...u phổi...ác tính ư....?”
 Vừa nhìn dòng suối đang chảy xuống từ ống tre, làm xáo động mặt nước nóng trong hồ ngâm mình được quây bằng những hòn đá, tôi vừa rối bời, lắp bắp trong miệng những chữ không may nghe được từ bố.
“Cái đó, nghĩa là...”
 Cứ thốt ra giữa chừng rồi lại thôi.
 Nghĩa là gì, dù không hỏi thì tôi cũng biết.
 Nhưng dù đầu thì hiểu, nhưng trái tim tiếp nhận được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Lúc nghe xong giải thích về việc chữa trị, mẹ con còn nói thế này “Thế thì, nhân lúc này phải làm những chuyện mà em muốn làm mới được! Trước tiên là đi suối nước nóng!””
“Ha ha. Đúng là mẹ mà”
 Đúng là câu trả lời mà mẹ tôi, một người luôn vui vẻ chắc sẽ nói.
“Nhưng mà ngược lại bố thật tệ. Bố yếu đuối....Bố sợ. ...Cứ nghĩ đến chuyện cứ thế này mà mất đi mẹ con, thì bố lại thấy sợ không chịu nổi...!”
 Vai bố run nhẹ, giọng nghèn nghẹn.
 Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ nắm nhẹ tay bố.

 Buổi tối, chúng tôi đi dạo.
 Khách sạn này nhìn ra biển.
 Chúng tôi đi xuống bãi biển, gió mang theo hương biển thổi vào giữa chúng tôi.
 Ngoài khơi vùng biển sáng màu xám, có thể nhìn thấy những con sóng bạc đầu tung lên rồi lại biến mất.
“A. Sao Mộc và Sao Thổ!”
 Mẹ đột nhiên cất tiếng, rồi khẽ khàng vươn ngón tay lên trời cao.
“Đó, con có thấy không? Ngôi sao sáng nhấp nháy kia là Sao Mộc, còn ngôi sao bên cạnh là Sao Thổ. 20 năm mới có một lần hai ngôi sao đó đứng cạnh nhau đấy”
 Không ngờ là mẹ lại biết rõ về các vì sao.
“Mẹ, mẹ giỏi quá. Mẹ biết rõ nhỉ.”
Thật kỳ lạ, bầu trời cho đến lúc đó chỉ là một khung cảnh nhưng đột nhiên tôi lại thấy nó thật đặc biệt, là nơi tập hợp của những vì sao có tên. Tôi cảm thấy bầu trời sao thật quý giá, và tim tôi đập rộn ràng.
“Hì hì, là bố ngày xưa đã dạy cho mẹ đấy”
“Sao cơ, bố ạ?”
 Tôi không thể tưởng tượng được cảnh người bố cứng nhắc như vẽ trong tranh của tôi lại kể chuyện về những ngôi sao lãng mạn như vậy.
“Lúc đó bố nói với mẹ là hãy cùng ngắm chúng khi những ngôi sao đó lại đứng cạnh nhau lần tới. Từ đó đã 20 năm rồi à. Nhỉ, bố nó. Anh còn nhớ chứ?”
 Bố không trả lời câu hỏi của mẹ.
 Nhưng, dù trời tối thế này vẫn có thể thấy bố đỏ mặt đến tận vành tai, nên chắc chắn là bố còn nhớ.
“Hì hì, mình lại được xem bầu trời sao này, thật tốt quá”
 Mẹ thở ra một hơi dài một cách mãn nguyện,
còn bố lầm bầm với mẹ bằng giọng giận dỗi
 “vẫn còn 20 năm nữa cơ mà”

 20 năm sau.
 Đêm đó, tôi đã tìm ra ước mơ, xác định được con đường sẽ đi, cố gắng học hành và đã đạt thành tâm nguyện. Bây giờ tôi là hướng dẫn viên ở Cung thiên văn của Bảo tàng Khoa học Thành phố Nagoya.
“Quý vị đang ngắm bầu trời Nagoya lúc 21 giờ ngày hôm nay”
 Bên trong nhà mái vòm đã giảm ánh sáng, tôi mở nhạc nền nhẹ nhàng ở âm lượng vừa phải.
 Nhìn vào hàng ghế của khách, tôi thấy bố đang ngồi ở ghế gần lối vào, còn mẹ ngồi trên xe lăn cạnh bố.
 Sau đêm đó, dù phải nhập viện, xuất viện nhiều lần không đếm xuể, nhưng mẹ vẫn luôn nói “Lúc này phải làm những chuyện mà em muốn làm” và vẫn sống mỗi ngày thật mạnh mẽ.
“Quý vị thấy hai ngôi sao sáng xếp cạnh nhau trên bầu trời Đông Nam đúng không ạ.” Đây là Sao Mộc và Sao Thổ. Mất khoảng chu kỳ 12 năm để Sao Mộc quay xung quanh Mặt Trời một vòng, còn Sao Thổ thì mất khoảng chu kỳ 30 năm, nên cứ 20 năm một lần, hai ngôi sao này sẽ được nhìn thấy đứng cạnh nhau”
 Mẹ nhìn lên bầu trời sao tôi đã chiếu, mắt long lanh. Bố mỉm cười nhẹ nhàng, ngắm mẹ như thế.
 Nhìn thấy hai người như vậy, tự nhiên tôi nhớ lại đêm hôm đó, tôi khẽ nhắm mắt lại.
“Bầu trời sao kia chính là thẻ đánh dấu trang của trái tim. Những kỷ niệm có khi nào, ở đâu, và với ai đều sẽ được khắc sâu vào ký ức cùng với bầu trời sao ấy. Dự báo thời tiết đêm nay là trời trong. Xin mời quý vị thử nhìn lên bầu trời cùng với người quan trọng của mình. Và hãy biến bầu trời sao đó thành thẻ đánh dấu trang, rồi lưu giữ trong trái tim của mình.”
 Mong rằng thẻ đánh dấu trang đó sẽ đi cùng những kỷ niệm thật hạnh phúc.
 Tôi vừa cầu mong như thế, vừa chậm rãi tăng âm lượng nhạc nền.

星空の栞

柴野理奈子(児童書作家)

朗読:松井真人(劇団あおきりみかん)

 仕事人間の父が、突然、
「明日から休みをとったから、温泉でも行くか」
などと言い出したのだから、そりゃ何かあるんだろうとは思った。
 高3の夏になっても志望校も決めずにいる僕にしびれを切らして、夜通し説教でもするつもりなのかと勘ぐったりもした。
 だが、まるで違った。
「肺に腫瘍……悪性……母さんが……?」
 竹筒から流れ落ちる源泉が岩風呂の湯面を激しく揺らすのを眺めながら、僕は、父から聞かされた不吉な言葉の数々を口の中で反芻した。
「それ、どういう……」
 言いかけて、やめた。
 どういうことか、なんて聞かなくても分かる。
 ただ、頭で理解するのと心が受け入れるのとは別問題だというだけで。
「治療の説明を受けた時、母さんときたら『じゃあ、今のうちにやりたいことやらなくちゃ! まずは温泉よ!』なんて言ってな」
「はは。母さんらしい」
 根っから明るい母が、いかにも言いそうなことだ。
「それにひきかえ俺はダメだな。俺は弱くて――怖い。……このまま母さんを失ってしまったらと思うと、怖くてたまらないんだ……!」
 父は肩を小刻みに震わせ、声をつまらせた。
 僕はなんて言えばいいのかわからず、父の手をそっと握った。

 夜、僕たちは散歩に出た。
 ここの旅館は、海に面している。
 浜辺におりると、潮の香りを含んだ風が僕たちの間を吹き抜けた。
 鈍色に光る海原の沖合で、波頭が白く浮かびあがっては消えるのが見える。
「あっ。木星と土星!」
 ふと、母がはずんだ声をあげ、すっと指を空高くのばした。
「ほら、見える? あのビカビカに目立ってるのが木星で、そのそばにあるのが土星。あの二つが並ぶのは、二十年に一度なのよ」
 母が星に詳しいとは意外だった。
「すごいな、母さん。よく知ってるね」
それまでただの景色にすぎなかった空が、とたんに、名を持つ星たちの集まる特別なものに見えてきたから不思議だ。星空が尊く感じられて、僕は、胸が高鳴った。
「ふふ。昔、お父さんが教えてくれたの」
「ええっ、父さんが?」
 カタブツを絵にかいたような父がロマンチックに星を語る姿など、想像できない。
「次にあの星が並ぶ時も一緒に見よう、って言ってくれたの。――あれから二十年かぁ。ね、お父さん。覚えてる?」
 母の問いに、父は答えなかった。
 でも、こんな暗がりでも分かるほどに、父は耳の先まで赤くなっていたので、きっと覚えているのだろう。
「ふふ。もう一回、この星空が見られてよかった」
 満足げにため息をつく母に、
「まだ二十年後もあるだろ」
 父が怒った声でつぶやいた。

 あれから二十年。
 あの夜、夢を見つけた僕は、進路を定めて勉学に励み、念願かなって今は名古屋市科学館のプラネタリウムで解説員をしている。
「ごらんいただいているのは、本日二十一時の名古屋の空です」
 照明を落としたドーム内に、僕は、落ち着いた曲調のBGMを控えめな音量で流した。
 客席を見ると、入り口にほど近い席に父が、その隣には車いすに乗った母が座っている。
 あの後、数えきれないほどの入退院を繰り返しながらも、母は、「今のうちにやりたいことをやっておかなくちゃね」と口癖のように言って、毎日をパワフルに過ごしている。
「南東の空に明るい星が二つ並んでいるのが見えますね。これは木星と土星です。木星は約十二年、土星は約三十年の周期で太陽の周りを公転しているので、二十年に一度、この二つが並んで見えるというわけです」
 僕が映しだす星空を、母が、目を輝かせて見上げている。そんな母を、父は穏やかな笑みを浮かべて見つめていた。
 二人の姿を見ていると、あの夜のことが自然と思い出されて、僕は軽く目を閉じた。
「星空は、心の栞です。いつ、どこで、だれと見たのかという思い出も、星空とともに記憶に刻まれます。今夜の予報は、晴れ。どうぞ、大切な人といっしょに空を見上げてみてください。そして、その星空を栞にして、あなたの心にはさんでください」
 その栞が、どうか幸せな思い出とともにありますように――。
 そう祈りながら、僕はBGMの音量をゆっくりと上げた。

翻訳
English中文日本語
カテゴリー
ヒューマンドラマ